Thứ Năm, 12 tháng 11, 2009

Vịnh Bái Tử Long


Cập nhật lúc 1:52:09 AM - 30/11/2006

(Bài và ảnh Trần Công Nhung)
A_vinh-btl-1.jpgTheo dự tính, hôm sau mới đi Hạ Long, nhưng do cảm hứng bất chợt tôi đã gọi người bạn ảnh địa phương đi ngay sau buổi thăm làng lụa Vạn Phúc (1). Hạ Long cách Hà Nội chừng 160 km, chúng tôi khởi hành lúc 12 giờ trưa. Đường khá tốt nhưng xe chạy nhanh lắm cũng chỉ 50 km giờ. Đến Bãi Cháy thì trời bổng trong sáng lên. Mấy hôm nay trời âm u vì có gió mùa đông bắc. Du thuyền đưa khách đi chơi đảo đã bắt đầu về bến. Chúng tôi ra thẳng bến phà Quảng Ninh rồi qua bán đảo bên kia.


Anh Thái, người bạn ảnh Hà Nội, anh đã chụp ảnh Hạ Long nhiều lần, tưởng không còn gì lôi cuốn nữa, nhưng hôm nay nắng quá đẹp nên anh hăng hái hướng dẫn tôi. Anh nói :

- Tôi không ngờ hôm nay trời đẹp thế. Anh hên lắm. Nhiều anh em trong Nam ra cả tuần lễ chẳng làm ăn gì được.

- Anh à, tôi tưởng mình đi tàu ra đảo chứ ?

- Cái đó để sáng mai. Đi đảo là phải từ sáng sớm mới kịp. Giờ mình qua bên kia rồi leo lên núi Bài Thơ.

Anh vừa nói vừa chỉ cho tôi đỉnh núi cao sừng sững trước mặt. Tôi hơi lo, không biết có lên nổi không. Năm ngoái leo núi chùa Thầy đã đuối nay thấy vậy đâm ngán. Lại không hiểu lên đó rồi chụp cái gì. Tôi đang phân vân thì anh Thái nói tiếp:

- Ở trên đỉnh núi anh nhìn xuống mới thấy cái đẹp tuyệt vời và vẻ kỳ vĩ của vịnh Bái Tử Long.A_vinh-btl-2.jpg

- Đường lên có dễ không anh ?

- Xưa thì gay lắm, nay người ta đã làm tam cấp, không khó, chỉ dốc thôi.

- Mất bao lâu để lên đỉnh?

- Ngày trước tôi leo 30 phút nay phải 45 phút.

- Nay đường dễ sao lại lâu ?

- Dễ nhưng mình già, yếu đi. Đến Hạ Long mà không lên núi Bài Thơ thì kể như chưa biết Hạ Long. Chỉ sợ lên đến nơi trời còn nắng hay không.

Tuy hơi e ngại nhưng lại được kích thích qua lời mô tả của anh Thái nên trởn hăng hái hơn. Đã đi tìm cái đẹp của vạn vật thì “khó khăn nào cũng vượt qua”. Phà cập bến chúng tôi vội đi ngay. Anh Thái nhìn đồng hồ trấn an :

- Mới 3 giờ rưỡi, 4 rưỡi vẫn còn nắng.

Anh dẫn tôi qua một đoạn phố rồi rẽ vào hẻm sau lưng ngôi nhà sát chân núi. Tôi lấy làm lạ, nhưng không hỏi, cứ men theo lối đi càng lúc càng hẹp như đường mòn trong rừng. Lối mòn dẫn dần lên núi. Sao một thắng cảnh nổi tiếng mà lại đi kiểu lạ vầy. Lại nghi ngờ.

Càng lúc càn lên cao, tôi cố giữ nhịp thở thật đều và xem như đây là một buổi đi tập hằng ngày. Mỗi ngày tôi mang ba lô máy đi bộ 5 khu phố khoảng nửa tiếng, nay phải leo tam cấp hẳn là vất vả hơn, song nghĩ mình sẽ được lên “tiên giới” nên lòng hăng lắm. Anh Thái đi trước, lâu lâu nhắc chừng: "Mệt thì nghỉ nhé". Mười lăm phút đầu, "đường lên tiên" có vẻ dễ chịu, cứ mỗi mươi lăm bậc lại có một khoảng đường bằng, sau đó thì cứ dốc đứng mà leo. Có lúc người trước phải kéo người sau. Tôi nghĩ thầm, vầy mà núi bài thơ! Bài thở thì có, thở muốn hết hơi chứ thơ thẩn gì. Mệt quá tôi hỏi vói lên:

- Đã được nửa đường chưa anh Thái?

- Chưa đâu, nhưng lên một đoạn nữa anh sẽ thấy cái đẹp hoành tráng của Bái Tử Long. Theo truyền thuyết, một thời xa xưa, Việt Nam bị giặc ngoại xâm, Trời sai một Rồng mẹ và đàn Rồng con xuống giúp. Rồng phun ra hàng ngàn châu ngọc (đảo) làm bức trường thành (hay công sư)ï chận đứng quân xâm lăng. Chỗ Rồng mẹ xuống gọi là Hạ Long, chỗ Rồng con xuống gọi là Bái Tử Long.

Nghe mô tả tôi lại được kích thích thêm. Trời còn nắng to. Bụng bảo dạ: "Đời có một lần thì ngại chi chuyện khó khăn". Đã trót yêu nên:

Mấy sông cũng lội mấy đèo cũng qua.

Ít phút sau tôi nghe tiếng anh Thái vọng xuống :

- Ở đây anh đã có thể bấm được rồi.

Đúng vậy, lên một đoạn đến tảng đá bằng, nhìn xuống sườn núi bên trái, một vùng biển bao la xanh ngắt với hàng chục hòn đảo mở ra trước mắt tôi. Đảo lớn đảo nhỏ nối tiếp, quanh co kết thành eo vịnh quá tuyệt vời. Đảo nhìn từ trên cao khác hẳn, ở dưới đất hay ngồi thuyền chỉ thấy một mặt ngang, một đường răng cưa, không có những đường nét uyển chuyển lạ lùng như đứng nơi đây. Tôi sững sờ và không còn thấy mệt nữa. Tôi lôi máy ra, tìm cách tránh mấy chòm lau trước mặt thì lại nghe tiếng gọi:

- Chỗ này còn hay hơn.

Tôi nghĩ, anh này có đọc kinh Pháp Hoa hay sao mà cứ làm theo lối "Hóa Thành Dụ". Tôi nghĩ bụng, đã lên đến đây thì chỗ nào cũng hay cả. Tôi bình tĩnh chụp, chụp thật nhiều, “thà dư chứ không bỏ sót”. Lại có tiếng kêu:

Trên này hay hơn anh Nhung ơi.

Đúng là càng lên cảnh càng đẹp, càng tráng lệ hùng vĩ hơn. Cứ lên vài bậc cấp tôi lại dừng chụp, "gỡ vốn trước cho chắc ăn", lỡ đến nơi trời có hết nắng thì cũng không lỗ. Nắng lúc này sao mà đẹp, ánh nắng làm cho cảnh trí thêm ấm áp đậm đà thật duyên dáng.

Tôi gọi vói lên:

- Gần đến chưa?

- Đến rồi.

A_vinh-btl-3.jpg Tôi thở phào và khỏe như vừa bơi từ ngoài biển xa vào bờ. Đứng trên đỉnh núi Bài Thơ, bao quát hết cả vùng biển từ trong Bãi Cháy ra tận phía bắc tỉnh Quảng Ninh. Đẹp ôi là đẹp, nhất là vùng vịnh Bái Tử Long. Những đảo lớn nhỏ cao thấp được bài trí một cách vô cùng nghệ thuật. Trời nước liền một màu xanh sương mù. Nắng chiều xiên khoai làm cho đảo xanh nhuốm ít vàng, cảnh trở nên thần tiên, người có cảm giác như vừa được rửa sạch mọi khổ ải trần ai. Một đời mà được lên đây một lần cũng mãn nguyện rồi, mà chắc đã mấy ai.. Núi Bài Thơ, quả là lai láng hồn thơ cho những ai làm thi sĩ.

Trời còn nắng, ánh sáng tuyệt vời. Với ống kính tiêu cự 28-105 quét đi quét lại trong giác độ chừng 60. Chụp rồi mà tưởng như chưa, ngắm cả buổi mà tưởng như mới gặp mấy giây. Lòng đã thỏa mà tình còn lưu luyến mãi. Nắng dịu dần rồi chuyển qua ánh hoàng hôn. Trong khi ngồi nghỉ, tôi nói đùa:

Anh Thái à, leo núi thở hết hơi mà có thấy thơ đâu.

- Có bài thơ thật đấy, nếu đi thuyền từ ngoài biển nhìn vào trên vách núi có khắc bài thơ của vua Lê Thánh Tông.

Thật thế?

- Vâng, thực thì tên núi là Truyền Đăng, vào năm 1468 vua Lê Thánh Tông đi kinh lý vùng Đông Bắc, trong lúc dừng chân trên vịnh Hạ Long, ngay chân núi này, cảnh đẹp khiến nhà Vua xúc động làm bài thơ khắc trên vách đá mỗi chiều dài 1m50, từ đó có tên núi Bài Thơ. Nghe nói về sau An Đô Vương cũng có bài thơ trên núi này.

Mặt trời đỏ ối trên biển, chúng tôi chụp mấy kiểu cuối cùng rồi bắt đầu xuống núi. Xuống tất nhiên nhanh và không phải cố gắng gì.

Đêm đó chúng tôi nghỉ lại một khách sạn trong Bãi Cháy. Anh Thái đã kể cho nghe:

Mấy năm về trước tự nhiên anh nghĩ đến đỉnh núi Bài Thơ, anh nhớ năm (...) đã cắm cờ trên đỉnh núi, vậy tất có đường lên. Anh đã mò tìm ra đường leo lên đỉnh, tuy núi chỉ cao 106m, nhưng hồi đó khó khăn lắm, phải măn từng tảng đá, cheo leo nguy hiểm vô cùng. Sau khi anh cho ra tác phẩm đầu tiên về Bái Tử Long, làng ảnh xôn xao và thiên hạ tủa ra đi tìm. Mấy năm liền anh được tiền nhuận ảnh mỗi mùa in lịch khá bộn. Riêng đài (...), dùng ảnh của anh trong mục điểm thời tiết thì đến nay vẫn chưa cho anh xu nào.

Núi Bài Thơ là nơi lý tưởng để nhìn xuống Bãi Cháy, nhìn xuống vịnh Hạ Long, vịnh Bái Tử Long, để thấy hết vẻ đẹp vùng vịnh độc đáo của Việt Nam, đã được Unesco thừa nhận như di sản thế giới. Tuy nhiên về phương diện du lịch chưa có hoạch định mở mang khai thác, để không chỉ hấp dẫn người nước ngoài mà dân trong nước cũng có dịp biết thêm vẻ đẹp quê hương mình.

Trần Công Nhung (Tháng Ba - 2002)

( 1) QHQOK 1

*********************

source

Vien Dong Daily

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét